Don Nguyễn

Mẹ Quê




Tháng tư ơi, xin kể về người mẹ
Thuở quê nhà còn ly loạn, binh đao
Chồng mất sớm, mẹ một mình tần tảo
Dù cháo rau, nuôi con đến trưởng thành.
Bởi lớn lên trong thời cuộc điêu linh
Con của mẹ, phải lên đường vì nước
Người giày "sô", áo trận, chốn sa trường
Người em trai, xách gói - vượt trường sơn.
Lòng mẹ già, như muối xát từng cơn
Những đêm thâu, mẹ âm thầm cầu nguyện
- Hai người con, ở hai đầu giới tuyến
Súng đạn vầy, sao tránh khỏi thương vong.
...
Rồi một ngày "hiệp định", ký kết xong.
Người anh trai, không dấu niềm vui sướng
Đợi em về, cùng dựng xây cuộc sống
Bên mẹ già, cùng làng xóm bình yên.
Nhưng mong ước, chỉ mãi là mong ước
Bởi chiến tranh vẫn khốc liệt ngày đêm
Vẫn bom gầm, vẫn đạn réo khắp miền
Thân chinh nhân, tử, sinh làm sao biết.
Một ngày kia, người anh đền nợ nước
Trong một lần đụng trận ở Miền Đông.
... Đón con về, trong hòm kẽm lạnh tanh
Mẹ òa khóc, trong niềm đau khôn xiết.
...
Rồi chiến tranh cũng đến ngày kết thúc
Mẹ bồi hồi, ngồi bậu cửa đợi trông
Hết mùa thu, rồi tàn cả mùa đông
Bóng người con vẫn bặt chim tăm cá.
Hai năm sau, mới có lời thông báo
Một thông tin... mà mẹ chẳng trông chờ.
Con của mẹ đã không về được nữa
Vì đã nằm đâu đó, dọc trường sơn.
...
Tháng tư về, nào ai nhớ, ai quên
Nơi xóm nghèo, trong căn nhà bé nhỏ
Thắp nén nhang lên bàn thờ tiên tổ
Mẹ - chiều tà, bóng xế, với đơn côi./.
Nguyễn Đon 18/04/2022.

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 22 tháng 4 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "Mẹ Quê"